Rag_basic/data/data_raw10k/giao_duc_hanh_phuc.txt

16 lines
5.4 KiB
Plaintext

Giáo dục hạnh phúc
Giáo dục hạnh phúc là kiểu giáo dục mà các hoạt động giảng dạy và học tập, hoạt động trải nghiệm... đều hướng đến niềm vui, hạnh phúc cho học sinh và cả giáo viên, bao gồm việc xây dựng các chủ đề dạy học tích hợp có nội dung về hạnh phúc của con người để giảng dạy cho học sinh.
Nhiều người hiểu nhầm khái niệm "giáo dục hạnh phúc" là cho trẻ "chơi nhiều hơn học, vô lo vô nghĩ", tức là giảm tải thật nhiều nội dung học tập, giảm áp lực thi cử, không xếp thứ hạng học sinh. Đây là cách hiểu hời hợt, sai bản chất. Thực chất, giáo dục hạnh phúc có mục đích là "giúp học sinh tìm ra niềm vui và hạnh phúc ngay trong việc học tập, biết quý trọng thành quả của bản thân, chứ không phải là giảm thi cử, giảm lượng kiến thức truyền thụ cho học sinh". Cần phải hiểu rõ như vậy, bởi việc hiểu nhầm khái niệm này trong giảng dạy có thể dẫn tới hàng loạt những hậu quả tiêu cực như: học sinh dễ hình thành thói lười biếng, thiếu ý thức học tập chăm chỉ, học sinh không có động lực phấn đấu, không tạo dựng được chỗ đứng trong xã hội khi lớn lên
Trên thế giới.
Ngay từ xưa ở Đông Á (Trung Quốc, Việt Nam, Hàn Quốc), đoạn mở đầu sách giáo dục trẻ em ""Phép tắc người con" (Đệ tử quy)" đã ghi như sau:
Tức là Trẻ em đi học, đầu tiên là phải học hiếu thuận với cha mẹ, yêu thương anh chị em, khi lớn hơn thì biết làm việc cẩn thận, nghiêm túc, làm người thành thật, trọng tín nghĩa. Tiếp theo là yêu thương rộng khắp mọi người xung quanh, mở rộng tình yêu thương trong gia đình đến mọi người trong làng xóm, rồi rộng ra tới mọi người trong đất nước và thiên hạ. Học sinh trước tiên phải học đạo lý làm người, là những điều tốt đẹp, sau đó thực hành những điều đó trong thực tiễn cuộc sống, do đó quá trình học tập chính là hiểu và làm được những điều tốt đẹp, đó chính là hạnh phúc. Học tập là hạnh phúc vì những điều học và áp dụng vào cuộc sống hàng ngày đều là những điều tốt đẹp, có ích lợi cho bản thân và người xung quanh.
Ở Mỹ, đã có tới hàng trăm trường học đang đưa nội dung giáo dục về hạnh phúc vào giảng dạy. Ở Anh, tất cả học sinh đều cần phải học “những bài học hạnh phúc” cho đến tuổi 18 là mốc tuổi trưởng thành.
Ở Phần Lan, các trường mầm non, người ta không dạy toán, đọc hay viết, những năm đầu đời với trẻ mầm non chỉ là phát triển sức khỏe, tinh thần và mục đích chính là “đảm bảo cho trẻ trở thành những công dân hạnh phúc và có trách nhiệm”. Tại Úc, các trường tiểu học thực hiện chương trình Positive Detective (nhận ra điều tích cực). Mục đích là dạy trẻ cách tìm kiếm những điều tốt đẹp xung quanh và chia sẻ với người khác; dạy các em cách tập trung vào môn học trong khi lên lớp, đồng thời biết nhận diện những khía cạnh cảm xúc/suy nghĩ tiêu cực, từ đó có thể kiểm soát và thay đổi...
Tại Ấn Độ, các trường học ở thủ đô Delhi của Ấn Độ đã có thêm môn học “hạnh phúc” nhằm tăng cường sức khỏe tinh thần và giúp các HS hạnh phúc hơn.
Mặt trái của giáo dục hạnh phúc.
Nhiều người hiểu nhầm khái niệm "giáo dục hạnh phúc" là cho trẻ "chơi nhiều hơn học" thay vì giúp trẻ tìm ra niềm vui và hạnh phúc ngay trong việc học tập. Năm 2002, Nhật Bản bắt đầu đẩy mạnh chương trình cải cách giáo dục theo triết lý "giáo dục hạnh phúc" nhằm ươm mầm tài năng sáng tạo. Chương trình cải cách này thể hiện rõ nhất ở các thay đổi như giảm 30% nội dung chương trình học, không xếp loại học lực, không công bố kết quả học tập... để tạo điều kiện cho trẻ "chơi nhiều hơn học". Nhưng kết quả lại rất tệ. Trước đây khi chưa áp dụng phương pháp giáo dục này, Nhật Bản luôn đứng hàng đầu trong Chương trình đánh giá học sinh quốc tế (PISA), nhưng khi triển khai "giáo dục hạnh phúc" được vài năm, nước này đã nhanh chóng tụt xuống vị trí thứ 6.
Một nhà giáo dục của Nhật khi đó đã nhận xét về những đứa trẻ trong nền giáo dục kiểu này khi lớn lên sẽ chỉ biết hưởng thụ, hoàn toàn không quan tâm tới tương lai: "Chúng chỉ quan tâm đến những thứ trong bán kính 3 mét tính từ tâm vòng tròn, nghiện Internet và game. Không những không muốn làm việc mà còn lười nói đến chuyện yêu đương khi trưởng thành". Nguyên nhân cụ thể như sau:
Vì những lý do này, cuối cùng chính phủ Nhật Bản đã phải từ bỏ phương pháp giáo dục này sau vài năm trải qua bài học cay đắng.